
Sau
vài lần sign
in, cái cửa sổ chát
cũng nhảy ra,
hàng loạt những offline messages
đều từ một nick của Dale.
ngaykhongcodon: SS về chưa hay đang ở đâu??????????
ngaykhongcodon: E gọi cho ss mãi hok được
ngaykhongcodon: e chỉ tranh thủ gọi cho ss được chút thôi
ngaykhongcodon: hôm nay mẹ làm e thấy mệt mỏi hơn nhiều quá
ngaykhongcodon: me hok ăn, lúc khóc lóc van xin e, lúc lại gầm gừ
ép em phải từ bỏ
ngaykhongcodon: mẹ muốn e hứa hok gặp ss nữa mới cho e ra khỏi nhà
ngaykhongcodon: e nhớ ss lắm, nhưng hok biết làm gì
ngaykhongcodon: e thương mẹ nhưng còn thương ba hơn
ngaykhongcodon: ba hok như mẹ
ngaykhongcodon: ba hok ép, hok nặng lời
ngaykhongcodon: nhưng e sợ sự lầm lì của ba
ngaykhongcodon: hok ra ủng hộ cũng hok ra cấm đoán
ngaykhongcodon: sao mà nặng nề quá ss ơi
ngaykhongcodon: ss đừng liên lạc gì với e lúc này nha
ngaykhongcodon: mẹ cầm điện thoại của em rồi
ngaykhongcodon: ss nói cho e biết e nên làm thế nào?????????????
Liếc nhìn đồng
hồ 23h 37, phố phường đã chìm vào màn đêm yên tĩnh, quán đã thưa dần khách, chỉ
còn lác đác vài người. Khuya rồi nhưng Xương Rồng không muốn về nhà, cô sợ chỉ
cần quay đầu thôi là có thể chạm ngay vào sự cô đơn của chính mình. Đọc những
dòng tin của Dale, cô thấy thổn thức một niềm đau. Cô có thể tưởng tượng được
từng nỗi khổ sở của Dale, khi cô phải chịu sức ép từ phía gia đình từ lúc họ
biết Dale là người đồng tính và có quan hệ với cô gái đồng tính khác như Xương
Rồng. Cô đã từng đi qua những điều đó, thấm thía nó. Bàn chân Xương Rồng đã có
lúc đứng ở ranh giới giữa đi tiếp hay dừng lại, nặng như đeo trăm nghìn tảng
đá, muốn nhấc thật cao, bước thật mạnh qua những định kiến, những trói buộc -
cái mà người ta vẫn thường gọi là "trách nhiệm" với gia đình và người
thân - nhưng cô thấy khó khăn vô cùng… Mỗi lần như vậy, cô tưởng như chân cô
như bị hàng ngàn mảnh gai đâm, bật máu, đau đớn… Nhưng cuối cùng Xương Rồng cũng
đã băng qua được, gia đình đã chấp nhận cô là một les, dù không vui vẻ gì. Cô
hài lòng với cuộc sống hiện tại vì có Dale và mong một ngày cha mẹ, người
thân sẽ hiểu mình hơn. Nếu bây giờ không phải là hơn 11 giờ đêm, cô muốn chạy
ngay đến để ôm Dale. Xương Rồng muốn xoa dịu những tổn thương mà Dale đang phải
chịu, nhưng có thể bằng cách nào? Nhấn vào reply để trả lời Dale nhưng Xương Rồng
không biết sẽ viết gì cửa sổ chat mở… rồi lại
được đóng lại. Mở... đóng. Nó cứ được mở rồi đóng như vậy không biết bao nhiêu
lần… lưỡng lự vì Xương
Rồng biết nếu nói ra những điều đang nghĩ sẽ khiến cô mất Dale mãi mãi.
ngaykhongcodon: Buzz
ngaykhongcodon: SS có onl hok?
ngaykhongcodon:
SS trả lời e đi
ngaykhongcodon: e chỉ nói chuyện được một lúc
thôi
ngaykhongcodon:
ss ơi onl
diiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Không thể
trì hoãn
thêm được nữa…
xuong_rong: Dale à
xuong_rong: ss đây
ngaykhongcodon: sao bi jờ mới trả lời e
ngaykhongcodon: ss trốn e à
xuong_rong: k
xuong_rong: bi jờ ss mới onl
ngaykhongcodon: ss có thấy ms của e hok?
xuong_rong: uh, ss thấy
ngaykhongcodon: chắc e phải nghe lời gia đình
thôi
ngaykhongcodon: e hok chịu được cảnh mẹ nổi giận
ngaykhongcodon: e hok chịu được việc ba e hok
nói gì với e
ngaykhongcodon: e hok muốn làm ss buồn
ngaykhongcodon: e hok muốn xa ss
ngaykhongcodon: bế tắc
ngaykhongcodon: bất lực
ngaykhongcodon:
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
ngaykhongcodon: Buzz
xuong_rong: e à
xuong_rong: ngay lúc này ss muốn đến với e nhưng
k được
xuong_rong: ss muốn nghe jọng nói của e nhưng k
được
xuong_rong: fải làm sao e mới ra được khỏi nhà
ngaykhongcodon: làm theo lời ba mẹ
ngaykhongcodon: lấy chồng
ngaykhongcodon: và hok gặp ss nữa, e phải quay
về cuộc sống của
một cô gái như ba mẹ mong muốn
xuong_rong: e có làm được thế k
ngaykhongcodon: e chỉ có 2 lựa chọn
ngaykhongcodon: 1 là nghe theo ba mẹ
ngaykhongcodon: 2 là chết
xuong_rong: còn ss thì sao
ngaykhongcodon: e xin lỗi
ngaykhongcodon: ss có nhìn thấy con đường nào
khác của e?
xuong_rong: ss có thể xa e nếu e hp
ngaykhongcodon: e sắp hok biết mình ra sao
ngaykhongcodon: có đủ sáng suốt và mạnh mẽ để
sống hết đêm nay
ngaykhongcodon: nếu cứ ở trong 4 bức tường như
thế này đấu tranh
với sức ép của gia đình, mâu thuẫn của bản thân
em.
………..
………..
xuong_rong: e fải sống
xuong_rong: Buzz
xuong_rong: e đâu rồi
xuong_rong: Buzz
Cửa sổ chat hiện lên dòng chữ in nghiêng "Tin nhắn sau cùng nhận
ngày 12/6 lúc 12:00 AM"
Dale đã out khỏi yahoo, một nỗi lo lắng ập đến. Xương Rồng đoán mẹ Dale
đã phát hiện và cô ấy buộc phải out. Liệu Dale có đủ bình tĩnh không? Liệu Dale
có được ngủ yên đêm nay không? Liệu Dale có làm những điều dại dột không? Hàng
loạt câu hỏi như vậy cứ nhảy múa trong đầu khiến cô như quay cuồng. Cô bấm số của
Dale, "tút…tút…tút…" những hồi tút dài không có tín hiệu trả lời…
Rời khỏi quán khi không còn một ai, lê bước chân nặng trịch, Xương Rồng
chưa bao giờ thấy con đường trước mắt mình mờ mịt đến thế, mờ mịt vì đêm đen
hay mờ mịt vì từ nay cô không biết có thể giữ Dale bên mình được hay không?
Cô vẫn chưa nói được với Dale điều cô muốn nói. Cô vẫn chưa có đủ can đảm
để khuyên Dale chấp nhận yêu một người đàn ông khác… Xương Rồng không muốn Dale
phải chịu đựng áp lực thêm một ngày nào nữa, Xương Rồng sẽ giới thiệu cho Dale
một người đàn ông, một người mà cô biết là sẽ rất tốt. Anh từng là người yêu cũ
của cô, trước khi cô công khai con người thật của mình. Nếu Dale yêu và lấy
anh, Xương Rồng mới có thể yên tâm. Nhưng cũng mới chỉ nghĩ tới đó thôi, tim cô
đã như có ai bóp nghẹt khiến cô không thể thở được. Liệu Dale có sẵn sàng đồng
ý không? Và nếu Dale đồng ý thì cô sẽ thế nào? Liệu cô có thể như loài hoa
xương rồng, sống trên sa mạc mà không cần đến nước? Hoang mang… mâu thuẫn… cô
đang như ngụp lặn, vùng vẫy ở giữa một thế giới mà xung quanh đều là những thứ
có thể làm cô chảy máu. Xương Rồng bỗng run lên, cô say cà phê? Hay say trong
chính vòng xoáy cay nghiệt của cuộc đời?
Loạng choạng... như muốn sụp đổ… bất giác cô bừng tỉnh sau một hồi
chuông dài ngân nga từ đâu đó, thật êm đềm mà như xé toang sự tĩnh mịch của
đêm. Thì ra cô đang chạy xe tới gần quảng trường nhà thờ Đức Bà. Xương Rồng nhớ
ra đêm nay là 23, ngày mai là Giáng sinh, ngày mà một năm trước, cô và Dale đã
hạnh phúc bên nhau đứng cầu nguyện trước Chúa. Khi đó mới thật thanh thản và
yên bình làm sao. Xương Rồng bừng tỉnh, cô lại có niềm tin, cô muốn tin rằng
Chúa sẽ hiểu khát khao về một tình yêu của cô và Dale là chính đáng. Chúa chỉ tạo
ra thế giới có đàn ông và đàn bà, nhưng Người đâu có quy định chỉ có đàn ông và
đàn bà mới được yêu nhau. Cô đỗ xe xuống trước cổng nhà thờ, đứng cầu nguyện
trước tượng đài Đức Mẹ, Xương Rồng không muốn nghĩ tới những đau đớn nữa. Cô cầu
nguyện cho mình, cầu nguyện cho Dale có đủ nghị lực để vượt qua, và hơn hết là
sớm mai khi bình minh lên cô vẫn biết là Dale được bình an…
***Thanh Hòa - Một câu chuyện có thật của một khách hàng được tư vấn
tại Trung tâm Tư vấn Linh Tâm – trích từ “Hạnh
Phúc Là Sống Thật”***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét