Các anh chị kính mến!
Hôm qua ông ấy đã bị bắt rồi. Cuối cùng
thì mọi chuyện cũng đã xảy ra như vậy. Tôi nghĩ, sớm hay muộn thôi. Tôi
rối bời vì không biết mình sẽ làm gì trước tiên. Tôi ngồi ghi chuyện đời
mình trên trang giấy.
Tôi về làm dâu trong gia đình này đã gần
mười năm. Thực sự tôi là một đứa con gái được gán nợ. Gia đình tôi khi
ấy tan nát vì mẹ tôi chơi hụi, xong nợ cả mấy tỷ đồng, phải bỏ trốn vào
Nam. Bố tôi cùng quẫn tính tự tử.
Lúc đó ông ấy vô tình đi qua khu nhà tôi, ghé chơi. Ông ấy gọi bố tôi lên Hà Nội. Sau một tuần ở Hà Nội về, bố tôi thành người khác. Ông nói tôi phải giúp gia đình thoát vận hạn này. Tôi phải lấy chồng. Chồng tôi là con trai ông ấy, một thanh niên ba chục tuổi, đang làm kỹ sư và chủ một công ty xây dựng.
Lúc đó ông ấy vô tình đi qua khu nhà tôi, ghé chơi. Ông ấy gọi bố tôi lên Hà Nội. Sau một tuần ở Hà Nội về, bố tôi thành người khác. Ông nói tôi phải giúp gia đình thoát vận hạn này. Tôi phải lấy chồng. Chồng tôi là con trai ông ấy, một thanh niên ba chục tuổi, đang làm kỹ sư và chủ một công ty xây dựng.
Bố tôi nói gia đình người ta quyền thế,
giàu có, tôi không cần làm gì mà cũng hưởng thái bình. Đời như vậy là
may mắn. Tôi có xem qua tấm hình chân dung anh thanh niên, thấy anh ấy
khá đẹp trai. Tôi nghĩ vậy cũng tốt. Trước giờ tôi mơ ước lấy một người
đẹp trai như bố tôi, vì tôi không thích người xấu. Cái tính này nó hại
tôi về sau đó. Nhưng khi ấy tôi thấy cũng được, 18 tuổi tôi đã biết gì
đâu, vừa thi xong cấp ba, lơ ngơ như con gà toi.
Đám cưới được tiến hành sau đó một
tháng. Mọi thủ tục rất nhanh gọn. Chồng tôi là một người chu đáo, nhẹ
nhàng. Tôi cứ nghĩ cuộc đời mình như vậy cũng được rồi. Chứ bao nhiêu cô
kiếm chồng mà toàn gặp thứ trời ơi.
Nhưng mọi chuyện bẽ bàng diễn ra ngay trong đêm tân hôn.
Tôi thấy chồng tôi biến mất, nên đi tìm
khắp các tầng lầu. Tôi bất ngờ thấy chồng tôi đang hôn đắm đuối chàng
phù rể của anh ấy. Họ giật mình khi thấy tôi chết trân ở đó. Buông nhau
ra, chồng tôi bình tĩnh nói: Anh muốn nói chuyện với em! Tôi sững sờ
không thốt nên lời. Hóa ra chàng phù rể đó chính là bồ của chồng tôi từ
lâu. Và đám cưới này như một thủ tục để cho hình ảnh gia đình chồng tôi
hoàn hảo. Và tôi hiểu, vì sao một thanh niên đẹp đẽ hào nhoáng giỏi
giang, con một gia đình giàu có lại chấp nhận cưới một cô gái quê không
cần tìm hiểu.
Chồng tôi đêm đó nằm trên giường, khóc
như mưa gió, tâm sự với tôi mọi điều. Anh không hề muốn làm chuyện này.
Nhưng khi biết anh là người đồng tính thì mẹ anh không chịu nổi, đã liều
thân quyên sinh. Còn bố anh như hóa điên, nhiều lần trói anh vào bàn
thờ đánh không tiếc tay. Nhưng anh không chối bỏ được thân phận mình. Bố
anh liền nghĩ cách kiếm cho anh một cô vợ và làm đám cưới thật rình
rang để thiên hạ khỏi ồn ào.
Tôi không giận chồng tôi nhiều. Tôi giận ông trời sao nỡ gieo trò tréo ngoe vào đời tôi. Tôi chỉ có một thời con gái.
Tôi lấy chồng, nhưng vẫn còn trinh...
Mọi chuyện cũng không yên ả được lâu.
Chồng tôi quyết định cho tôi đi làm giúp anh ấy ở công ty, một chân thư
ký sai vặt. Không hiểu sao tôi lại không hận chồng, tôi thấy thương anh
ấy nhiều hơn. Âu cũng là số phận tôi. Nhiều khi tôi còn đùa với anh, lỡ
mà có người yêu em và em yêu lại, anh có giết em không? Anh ấy thần
người ra, rồi ôm tôi vào lòng. Anh ấy nói, anh làm khổ em rồi, nên em
làm gì cũng được. Chỉ cần biết là anh sẽ luôn đối xử tốt với em, để bù
đắp cho em. Anh ấy nói vậy khiến tôi không nỡ làm anh mất mặt. Tôi trân
trọng thái độ đó, dù lắm khi tôi nằm khóc vò võ, đàn bà có chồng mà hờ
hững như không thì ai chẳng buồn.
Đêm đó chồng tôi không về. Nghe chàng
phù rể của anh gọi điện thì biết họ đi tiếp khách hàng Nhật Bản sau đó
đi hát karaoke và còn đi bar nữa, nên chồng tôi say xỉn. "Để nó ở nhà
anh cho đỡ khổ em" - chàng phù rể nói. Bố chồng tôi cũng đi nhậu ở đâu
đó về. Ông như một con gấu, tóc bạc trắng, cái bụng phệ và chiếc cặp táp
to bành. Nhìn ông quá chật chội với bộ áo vest. Tôi chạy ra mở cửa vì
không muốn gọi bà giúp việc lúc lh sáng. Bố chồng tôi nhìn tôi từ đầu
đến chân với ánh mắt có gì đó lạ lẫm ngạc nhiên. Tôi dìu ông vào phòng.
Và cuối cùng, ông đã không nói một lời.
Ông chiếm đoạt đời con gái của tôi.
Tôi không biết phải nói làm sao trong
đêm đầu tiên đó. Tôi đau đớn, sợ hãi, cảm giác tội lỗi nhưng cũng có
những cảm giác lạ lẫm rung động. Tôi bị ám ảnh suốt một tuần. Mỗi khi
nhìn thấy bố chồng là tôi muốn bỏ chạy. Tôi không muốn kể với chồng tôi.
Tôi cũng không biết nói sao về bản thân mình nữa.
Và những lần sau đó, tôi đã chấp nhận bố chồng tôi như một thói quen.
Tôi biết khi tôi nói ra sự thật này tôi
sẽ bị "ném đá" rất nhiều. Nhưng sự thực là những lần sau đó tôi có cảm
xúc và tôi thỏa mãn khi quan hệ với người đàn ông đó. Nó không còn là
cảm giác bị cưỡng hiếp. Mà nó thành một sự thỏa mãn nhục dục giữa người
đàn ông và người đàn bà, điều mà chồng tôi không làm được.
Mọi chuyện lẽ ra sẽ êm đẹp. Cho đến khi tôi nhận ra mình đã có bầu.
Chồng tôi là một người đồng tính, nhưng
anh có trách nhiệm với gia đình. Anh đã tâm sự với tôi rất nhiều, như
hai người bạn gái. Anh cũng chia sẻ với tôi những khó khăn trong làm ăn.
Làm ăn lớn như bố chồng tôi thì nợ nần càng lớn. Như anh là cố duy trì
công ty cho qua khủng hoảng. Bố chồng tôi cũng gặp không ít khó khăn khi
điều hành một tập đoàn kinh doanh. Tôi nói với chồng, tôi muốn sát cánh
cùng anh. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn biết ơn anh. Nhờ có anh mà tôi mới
được như hôm nay. Có thời gian học đại học. Có một công ty an toàn để
học việc và được trả lương. Và dù gì đi nữa, thì tôi vẫn được sống trong
cảnh sung túc. Và vì tôi lấy chồng nên bố mẹ tôi đã không phải trốn nợ
người ta. Và ở quê, thì tôi đã là một bông hoa may mắn, chuột sa chĩnh
gạo. Tôi nhận ra mình được nhiều hơn mất. Tất cả là nhờ sự ưu ái của
chồng tôi.
Tôi đã nói với bố chồng tôi về cái thai.
Ông tát tôi và nói, sao mày ngu thế, phải biết giữ thân chứ. Giờ đi bỏ
nó đi! Tôi hơi sững người, nhưng đúng là một giải pháp hợp lý.
Nhưng tôi chưa kịp làm chuyện đó, thì
chồng tôi đã biết. Bữa đó anh đi công tác Cà Mau và theo lịch trình thì
hai ngày nữa anh mới về. Nhưng không ngờ anh bay về sớm. Khi đó, tôi
không làm chủ bản thân. Mới 8h tối tôi đã chấp nhận đòi hỏi của bố
chồng. Và chồng tôi chết lặng khi biết sự thật đó. Anh lao vào giật bố
chồng tôi ra khỏi giường và đánh đấm liên tục lên người ông, vừa đánh
vừa khóc. Tôi co rúm người lại. Lúc đó đúng là một trang thái kinh
khủng. Tôi bị lột trần mọi thứ, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Tôi quỳ xuống, xin lỗi chồng tôi. Đêm đó
cả hai chúng tôi cùng khóc. Chồng tôi nói, anh ấy biết tôi đã có thai.
Nhưng anh nghĩ có lẽ đó là của ai đó và anh chấp nhận đó là con anh, anh
sẽ chăm sóc nó, miễn là tôi hạnh phúc. Không ngờ đó lại là con của bố
chồng tôi. Giờ biết tính làm sao? Tôi nói với anh, tôi chuẩn bị đi phá
thai, vì bố chồng tôi muốn vậy. Chồng tôi nói, thôi đành vậy. Chúng tôi
đưa nhau đi bệnh viện vào hôm sau.
Sau chuyện đó, mối quan hệ gia đình trở
nên nặng nề. Mọi người cố tránh nói chuyên và cố không gặp nhau. Tôi cảm
thấy mình rối bời và tội lỗi. Chồng tôi nói, anh có thể tha thứ cho em
tất cả. Nhưng đừng phạm sai lầm như vậy một lần nào nữa.
Cách đây một tuần, bố chồng tôi về sớm.
Ông gọi tôi xuống bếp ăn cơm và nói chuyện. Ông nói chuyện làm ăn của
ông có nhiều bế tắc. Và ông cảm thấy cô đơn. Ông nói ra một lý do khiến
tôi không biết nói sao. Ông nói sau khi ngủ với tôi lần đầu tiên, ông đã
trúng một mối thầu lớn. Và những lần sau đó, ông cảm nhận được khi yêu
tôi thì ông đều may mắn hơn. Trong đời ông, có nhiều đàn bà, ông đã ngủ
với cả bà lao công trong cơ quan cho đến chị bán nước chè xổm ở đầu ngõ.
Ông không coi họ là gì cả, nhưng mỗi người đều cho ông cảm giác riêng.
Và ông sẽ chỉ ngủ lại với người mà ông cho là sẽ mang lại may mắn trong
công việc. Ông muốn tôi giúp ông...
Tôi từ chối. Vì tôi sợ. Và tôi không
muốn chồng tôi buồn. Ngoài chuyện anh ấy không có khả năng ngủ với phụ
nữ, anh ấy là một người tốt đến mức hoàn hảo. Anh đã quá bao dung với
tôi.
Và hôm qua, bố chồng tôi bị bắt. Chuyện
làm ăn đổ bể. Nợ nần quá nhiều. Tôi không biết mình nên làm gì. Nhưng
tôi nghĩ đây cũng là một cách để thực tại này đỡ ngang trái hơn.
Nguyễn Hà, biên tập viên tạp chí Sành điệu
Tôi cho rằng bạn đã không làm chủ
cuộc đời mình, chấp nhận mọi thứ đã rồi. Nên những diễn biến sau của
cuộc sống, bạn cũng chấp nhận nó như một điều đương nhiên. Tôi nghĩ cũng
may, bạn là một người đơn giản nên bạn đã sống được trong cái vực thẳm
bi kịch gia đình đó. Bạn còn trẻ, mọi chuyện đã xảy ra rồi, hãy làm lại.
Hãy dũng cảm dứt bỏ cuộc sống đó, làm lại từ đầu. Nên nhớ, bạn chỉ có
một cuộc đời để sống nên bạn cần quyết liệt hơn. Hãy tìm một người yêu
thật lòng để yêu và sống. Đừng sống chỉ vì người khác đối xử tốt với
mình nhưng lại không sống một đời sống vợ chồng tử tế. Bạn vẫn có thể ở
bên cạnh người chồng cũ, nếu muốn. Tất cả mọi điều đều do bạn lựa chọn
thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét