Mây vẫn bay. Cuộc đời vẫn trôi”
Ai cũng khao khát hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc là như thế nào? Nếu hạnh phúc là yêu thương và được yêu thương, hạnh phúc là được sống như mình muốn; thì tại sao mọi người chỉ yêu thương như của xã hội muốn, tình yêu thương ấy có đáng để nghi ngờ hay không? Xã hội này, cuộc sống này chỉ chấp nhận đám đông, không chấp nhận điều dị biệt. Nếu ai đó là di biệt?
……………………………………………………………………………………………..
“Ngoài trời có nhiều mây lắm”. Mẹ vừa khâu lại cúc áo cho nó, vừa nói. “Cả chục cây liễu sam* bố trồng chết hết rồi. Năm nay mùa đông lạnh thật.” Nó ngồi đó, giương mắt đờ đẫn nhìn tất cả mọi thứ. Bầu trời nó nhìn thấy qua song cửa chỉ là một mảnh nhàn nhạt, xám xịt và hư ảo. Nó nhìn chăm chú vào những gỉ sắt trên ổ khóa to và nặng bậu trên khung cửa. Ánh mắt nó lướt tới mảng tường vàng ố, tróc vữa từng đám loang lổ. Đầu nó tưởng tượng ra những cây liễu sam mảnh dẻ, xanh mướt với những cái ngọn nhọn hoắt đâm thẳng lên trời. Nhưng những cây liễu sam cũng chết úa cả rồi. Cũng như lòng nó đã héo tàn cả rồi.
“Linh!”

Nó giật mình, quay lại nhìn mẹ nó. Mẹ cắn đứt sợi chỉ cuối cùng rồi gắt lên. Nó luôn lơ đễnh mỗi khi mẹ nói, mẹ bón cho nó ăn, hay những lúc mẹ thét lên, gào lên rằng nó là đứa bất hiếu. Rằng mẹ đã trông đợi ở nó quá nhiều, rồi nó làm mẹ thất vọng quá nhiều.
“Mày phải quên những thứ bệnh hoạn đấy đi!” Mẹ gắt lên lớn hơn,
“Quên cả thằng thối tha đấy đi!”
“Tao sinh ra mày là đàn ông con trai, có đủ cả chim cò, mày không được đua đòi những thói bệnh hoạn ấy được!”
Mắt nó ánh lên một chút. Môi nó mím lại. Mẹ có vẻ nhận ra lời nói của mình đã có tác động thế nào. Mẹ nhẹ giọng xuống, nài nỉ:
“Tại con học nhiều quá. Bố mẹ cũng có lỗi, bố mẹ đã không quan tâm đến con nhiều, để con đi xa nhà từ lúc còn nhỏ quá…Mẹ như người trồng cây mười năm sắp đến lúc hái quả, mà bây giờ con cho mẹ rơi xuống đất quá đau, quá nhục. Con có biết bây giờ người ta khinh cái lũ pê đê đấy như thế nào không… Mỗi lần người ta nói đến chữ pê đê là lòng mẹ đau lắm con ơi! Người ta biết người ta phỉ nhổ vào mặt mẹ, mày bôi tro trát trấu vào mặt mẹ con ơi...” Mẹ hờn “Con là đàn ông con trai, con không thể yêu một thằng con trai khác được…Con ơi là con…”
Mẹ đi ra ngoài mua cháo cho nó. Nó chầm chậm đến gần khung cửa sắt. Có tất cả 8 chấn song lành lạnh. Nó chạm tay vào song cửa, miết nhè nhẹ. Nó có thể thấy những miếng gỉ sắt đang bở ra và rơi xuống chân nó. Những tán cây âm u bên ngoài khung cửa trùm một khoảng tối lên cả khu nhà. Bên cạnh nó, một bà già đang thơ thẩn nhặt lá trên bậc thềm, rồi cài lên tóc, cười híc híc như một cô gái trẻ. Bà rút từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ, vuốt tóc rồi làm duyên. Nó bật cười se sẽ. Dãy nhà nằm trên một quả đồi nho nhỏ, nhìn xuống dưới có thể thấy hai dãy nhà 4 tầng của bệnh viện lớn nhất tỉnh này. Nó thấy bác nó mặc áo blu trắng, đi song song với mẹ nó. Nhờ bác nó mà mẹ nó không phải làm bất kì thủ tục nào cũng đưa nó ngay vào đây được. Nó bật cười lớn hơn. Bác nó làm giám đốc một bệnh viện lớn, nhưng bác nó cũng nghĩ hệt như mẹ nó… Nó muốn đập đầu vào tường. Nó muốn tìm được một thứ sắc nhọn để rạch vào cái cổ tay yếu ớt này. Nó muốn có một liều thuốc chuột, để rồi giãy giãy và chết lồi mắt như con chuột bị dính bả. Nó muốn mình tan biến đi, chết quách đi. Nó đau đớn đến muốn cào rách khuôn mặt nó mang. Bụng nó quặn lên. Thuốc ngủ đã nạo ruột nó mỏng tang.
“Linh. Đến giờ uống thuốc rồi.”
Bà hộ lý mặt lạnh tanh, giọng nói cũng lạnh tanh. Hai viên màu trắng. Ba viên màu hồng. Nó biết đó là thuốc ngủ và thuốc an thần. Để chút nữa nó sẽ chìm vào một giấc ngủ cưỡng ép chừng 8 tiếng, không mộng mị, không cười khóc. Hai phòng trước phòng nó đã uống rồi, không còn tiếng la hét, tiếng đập phá, tiếng gõ vào tường thùm thùm nữa. Nó méo xệch miệng. Nó ghét thuốc.
“Ấy, bác chờ em một chút” Mẹ nó vội vàng chạy lên, “Em cho cháu nó ăn chút cháo đã kẻo hại dạ dày”.
Nó nuốt hai thìa cháo, nước mắt lại tràn ra. Rồi lắc đầu quầy quậy trước thìa cháo mẹ cố đút thêm vào miệng nó, nó dốc tuột vốc thuốc vào cổ họng. Và nằm vật xuống giường, nó oán trách bố, oán trách mẹ, oán trách bác, oán trách tất cả mọi người, oán trách cả cuộc đời của mình nữa; trước khi chìm vào giấc ngủ nặng nề và mệt mỏi. Nửa đêm, khi thuốc ngủ đã nhạt dần. Nó lơ mơ mở mắt, nửa tỉnh nửa mê. Bây giờ là mấy giờ? 3 giờ? 4 giờ? Bầu trời đang nhàn nhạt hiện lên. Phòng sau phòng nó có một ông già đã nhờn thuốc ngủ, ông đang hành quân. “Mốt hai mốt, mốt hai mốt. Dừng!” Ông ta gào lên, “Giơ tay! Chào!”. “Đoàn quân Việt Nam đi, chung lòng cứu quốc, bước chân dồn vang…” Đêm nào ông ấy cũng hành quân lúc mờ mờ sáng như vậy. Nó sợ. Nó sợ ông già ấy. Nó sợ tiếng hô hành quân. Nó sợ cả cái dãy nhà u ám toàn những người tỉnh táo thì khuôn
mặt âu sầu, và những người điên thì cười nói la hét cả ngày. Nước mắt nó chảy trong câm lặng. Nó không điên, nhưng người ta đang nghĩ nó điên. Xung quanh nó toàn là người tâm thần. Nó rủa thầm. Cả thế giới này tâm thần hết! Trời hửng sáng. Mẹ đang nhẹ nhàng lau mặt cho nó. Nó cảm thấy chiếc khăn âm ấm, và bàn tay mẹ cũng âm ấm. Nó lại muốn bật khóc. Rồi lại muốn bật cười. Nó có cảm giác vừa yêu thương mẹ, vừa căm hận mẹ. Mẹ đã không nghe nó giải thích, không chờ nó van xin. Mẹ kêu xe đến, lôi nó lên rồi
quẳng nó vào một căn phòng chưa đầy 7 mét vuông, với hai cái giường rệu rã cong queo, với những bức tường sứt sẹo loang lổ; với cánh cửa sắt nặng trình trịch, rên lên cót két mỗi khi có người mở ra. Mỗi ngày của nó ở đây kết thúc với 2 viên thuốc trắng, 3 viên thuốc hồng, và bắt đầu cũng với chừng ấy thứ. Thời gian nơi này như dừng lại, đặc quánh, không thèm trôi nữa. Thế giới trở nên bé nhỏ, tách biệt và lạnh lùng. Nó không nghe thấy những tiếng xe cộ đi qua. Nó không thấy có thêm nhiều người lên đây thăm bệnh. Nó ngơ ngác thấy mình bị giam cầm, như thể một con thú dại. “Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi”. Mẹ thì thầm với nó, “Cuộc sống không chấp nhận những thứ khác biệt. Con đừng có lội ngược dòng. Con trai phải ra con trai, con gái phải ra con gái. Không thể có thứ nửa đàn bà nửa đàn ông, cái thứ pê đê ấy được. Con phải mạnh mẽ lên, đẩy lùi hết thứ bệnh tật ấy ra khỏi đầu…” Nó muốn rên rỉ vì đau khổ, nhưng nó biết nó không thể kêu la vì đau đớn hơn nữa rồi. Mẹ cũng đau khổ, thậm chí còn đau khổ hơn nữa. Và bố nữa, hãy
nhìn mái tóc đã lấm tấm bạc của ông ấy. Nó bất hiếu. Đại bất hiếu. Lẽ ra nó phải là một thằng con trai “bình thường”, tức là giống như bao thằng con trai khác. Lớn lên, tán gái, lấy vợ, sinh con, và tốt nhất là hãy sinh được con trai để tổ tiên có người hương khói. Nhưng đầu nó chưa hề tơ tưởng đến đứa con gái xinh đẹp nào, và cũng không nghĩ đến một đứa con mà nó sẽ có với một cô gái nào đó. Nó chỉ nghĩ đến những thằng con trai và những mối tình không đi đến đâu hết của nó. Nhưng yêu thì có tội không? Chỉ là tình yêu thôi mà…? “Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Rồi con phải lấy vợ, phải tìm lấy hạnh phúc cho mình. Đời bố mẹ chỉ trông cậy vào các con thôi…” Mắt nó nhòa đi. Tim nó quằn quại vì đau đớn. Mẹ cũng muốn được hạnh phúc, bố cũng muốn được hạnh phúc. Và cả nó, nó cũng khao khát hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc là như thế nào? Nếu hạnh phúc là yêu thương và được yêu thương, hạnh phúc là được sống như mình muốn; thì tại sao bố mẹ nó không hiểu cho nó? Rằng nó sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc nếu bố mẹ nó không yêu
thương nó như nó vốn có. Rằng nếu bố mẹ nó chỉ yêu thương nó như nó của xã hội muốn, thì tình yêu thương ấy có đáng để nó nghi ngờ hay không? Không, không! Tình yêu cha mẹ dành cho con cái luôn vô điều kiện. Nhưng xã hội này, cuộc sống này chỉ chấp nhận đám đông, không chấp nhận điều dị biệt. Và cha mẹ biết rằng nếu con là dị biệt, con sẽ phải nhận những đau khổ khôn cùng.
“Con xin lỗi mẹ”, nó òa khóc “Con sai rồi”.
Cuối tháng, nó ra viện. Mẹ đi thăm hỏi khắp các phòng còn lại, người ta tíu tít chúc mừng mẹ. Mẹ cho phòng có hai vợ chồng, anh chồng bị trầm cảm nói năng lảm nhảm, còn chị vợ lên trông một quả táo. Chị vợ cảm động ứa nước mắt. Mẹ thăm ông già hay hành quân buổi sáng và bà già hay làm duyên buổi chiều. Mẹ chúc họ mau lành bệnh để về nhà. Rồi mẹ gói ghém đồ đạc và dắt nó đi xuống quả đồi, rời xa dãy nhà xám xịt có những bóng cây âm u. Nó ngoảnh mặt lại nhìn, ông già đứng nghiêm giơ tay kiểu quân đội chào nó. Nó mỉm cười, nhưng vẫn thấy hơi sờ sợ ông ấy. Rồi nó được phép quay trở lại trường học, sống một cuộc sống lặng lẽ hơn, u uất hơn. Hằng đêm trong những cơn mơ của nó thoảng vẫn có tiếng la hét của anh bị trầm cảm, tiếng hô hành quân của ông già. Nhiều khi nó mất ngủ, nó đoán rằng do tác dụng ngược của những liều thuốc ngủ nó đã dùng.
Gia đình nó êm đềm trở lại, mọi người tránh nhắc lại những chuyện nó đã trải qua. Nhưng nó biết rằng có một thứ gì đó đã thay đổi trong cách yêu thương của cha mẹ đối với nó. Nó chỉ cười buồn. Rồi nó lớn dần lên. Đi học xa nhà hơn. Thi thoảng về nhà mẹ nó vẫn nhắc nhở như thể nếu bà nhắc nó điều đó, thì bà sẽ tẩy sạch những điều “xấu
xa”, “bệnh hoạn” trong óc nó. Nhưng nó vẫn âm thầm yêu con trai, vẫn âm thầm buồn bã và sướng vui. Cũng có đôi khi nó lại oán trách thế giới này nhưng rồi lập tức ân hận. Nó biết rằng, nó được sinh ra trên đời là để nhận yêu thương, giả như có phải nhận một chút đau khổ, thì đó là những thử thách mà nó phải kiên cường vượt qua. Nó cũng gặp thêm nhiều chuyện đau lòng. Có lúc bị phản bội, có lúc bị lừa dối. Thậm chí bị khinh miệt, bị hạ nhục, bị đánh đập. Nhưng nó không khóc nhiều như ngày xưa nữa. Nó nhìn cuộc sống một cách bình tĩnh hơn và vẫn không thôi hy vọng. Mỗi lúc tưởng chừng tuyệt vọng, nó lại nhắc lại câu nói của mẹ:
“Ngoài trời có những đám mây”, nó mỉm cười.
“Mây vẫn bay. Cuộc đời vẫn trôi”.
TIỂU NHẬT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét