Trang

Chào mừng bạn đến với Clb Living My Life - Chuyên tổ chức các hội thảo , tập huấn về SKTD và SKSS dành cho cộng đồng cũng như tư vấn về những vấn đề liên quan đến LGBT . Mọi chi tiết xin liên hệ trực tiếp qua số 0933.89.78.50 hoặc qua nick yahoo: khunglongbebong2805 để được hỗ trợ tận nơi

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

MOON & HỎA HỒ

”Moon & Hỏa Hồ”
Viết theo truyện của Phi

12h đêm, giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vã lạnh toát người.

Đã mấy đêm liền mà đoạn phim hôm nọ vẫn còn đeo đẳng tâm trí tôi. Câu chuyện trong phim, cái chết của nhân vật tất cả dường như có liên quan đến tôi, chúng làm tôi nhớ lại những ký ức chôn giấu tận sâu trong tim, mảng ký ức mà tôi không bao giờ kể với bất kỳ ai.

Ký ức cứ như từ thinh không hiện lên, rõ nét dần…

Lúc đó tôi vừa bắt đầu năm học cuối cấp ba. Khác với những đứa bạn cùng trang lứa, ngoài những mối băn khoăn thường có về chuyện học hành, thi cử của bất cứ ai vào độ tuổi tôi khi đó, tôi còn có những trăn trở khác lớn hơn rất nhiều. Những mối hoài nghi về chính bản thân mình, những khác biệt tinh tế trong tình cảm cứ lớn dần theo năm tháng. Cái cảm giác mình khác biệt, nhưng lại không rõ là khác biệt ở đâu, như thế nào, từ khi nào,…vô vàn những câu hỏi về một thứ khác biệt “mơ hồ nhưng rõ ràng là hiện hữu”, làm cho tôi gần như lạc lối trong chính cuộc sống của mình, cô lập bản thân trong một góc riêng.

Chắc tôi sẽ vẫn như thế nếu không tình cờ phát hiện ra nó, người bạn thân từ thời thơ ấu của mình, một người bạn mà tôi luôn tin tưởng. Sự khác biệt ấy gắn kết chúng tôi lại gần nhau hơn. Tôi vẫn nhớ sự ngỡ ngàng, vỡ òa của cảm xúc, ánh mắt thân thiện nhìn nhau không chút hoài nghi. Chúng tôi tìm thấy chính bản thân mình, sự lạc lõng, bơ vơ, trơ trọi, đầy hoài nghi, băn khoăn, mệt mỏi trong những nỗ lực vô vọng tìm kiếm bản thân ở phía người kia. Đồng cảnh nên dễ thân nhau. Đó chính là bản chất mối quan hệ giữa chúng tôi khi đó. Chúng tôi gần gũi nhau nhau hơn, chia sẻ với nhau nhiều thứ, nhất là cái khác biệt chung mà chúng tôi cùng có.


Cùng với nhau, hai chúng tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin qua sách báo, internet, qua những lần truy cập vào các website đồng tính. Chúng tôi đọc thấy - nghe thấy - nhìn thấy mình trong đó và dần hiểu hơn về chính mình. Một thế giới khác bắt đầu định hình trong tâm trí chúng tôi, ở đó là những con người giống mình, cùng suy nghĩ, cũng khác biệt như mình. Cả tôi và nó đều cùng một cảm nhận rằng chúng tôi bớt lẻ loi, vui vẻ hơn, thoải mái hơn khi dần nhận diện và sống với chính cảm xúc của mình.

Khi bản thân thừa nhận khuynh hướng đồng tính cũng là lúc chúng tôi bắt đầu đối diện với mối lo ngại và sự e sợ trước cái nhìn còn khe khắt của những người xung quanh. Đều là con trai duy nhất trong gia đình, tôi và nó đều rất lo gia đình sẽ biết được bí mật này , vì vậy mà, không ai bảo ai, chúng tôi đều hiểu mình sẽ phải dè chừng trong mọi chuyện, chỉ có thể sống thực trong không gian thật riêng và thật kín. May mắn là tôi và nó chung một con hẻm nên có nhiều cơ hội để chia sẻ, động viên, an ủi nhau. Với riêng tôi, nó trở thành điểm tựa tinh thần, nơi mà tôi có thể bộc bạch những tâm tư tình cảm sâu kín nhất của mình, những thứ mà tôi không thể kể với bất kỳ ai.

Năm cuối cấp cứ thế trôi nhanh. Nếu không có chuyện xảy ra ngày hôm ấy…

Đó là một lần tôi và nó sơ suất, cứ tưởng mình đã nói thật khẽ, cứ tưởng không ai có thể nghe thấy hai chúng tôi đang nói về những tâm tư “đồng tính” của mình. Ấy mà không, không biết vì lý do gì, ba của nó đã nghe được câu chuyện của chúng tôi. Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt mà bác ấy nhìn chúng tôi, nửa như căm phẫn nửa như ghê tởm, đôi môi mấp máy tựa như muốn nói điều gì đó nhưng tuyệt nhiên không thốt ra một lời nào. Rồi, khác hẳn với thái độ hiền hòa thường thấy , ông sộc thẳng vào giữa hai đứa chúng tôi, giáng một cái tát thật mạnh và nói như hét vào mặt nó “Mày về nhà, nhanh!!!”. Đoạn, bác ấy kéo tay nó đi. Tôi hụt hẫng nghẹn không nấc lên thành lời.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh với cả hai chúng tôi. Tôi như đờ đẫn hẳn đi, chỉ còn biết đứng đó sững người trong im lặng. Tôi nhớ nó có ngoái lại nhìn tôi, tôi nhớ ánh mắt nó bi thương lắm. Cái ánh mắt như xin một sự thay đổi nào đó mà không được, nó bất lực và hình như là nó khóc. Tôi cũng khóc.

Từ hôm đó, nó không sang nhà tôi chơi nữa. Tôi biết ba mẹ nó cấm nó chơi với tôi. Tôi lo cho nó lắm, tôi sợ chuyện gì đó sẽ xảy đến với nó, và cùng lúc ấy , tôi cũng sợ cho bản thân mình nếu ba nó nói chuyện này với ba mẹ tôi. Mọi chuyện không như là tôi lo ngại, ba mẹ nó không đả động gì đến tôi và gia đình. Tôi cố gắng tìm mọi cách để liên lạc với nó nhưng hoàn toàn vô vọng. Nó bị gia đình quản thúc rất chặt.

Mãi đến hơn một tuần sau, tôi mới gặp được nó. Chỉ sau một tuần mà nhìn nó hốc hác thấy rõ. Nó kể tôi nghe về những ngày trước đó, những ngày mà ba mẹ nó mắng nhiếc và ép nó phải thay đổi. Những sự tra tấn dày vò bằng thể xác lẫn tâm hồn. Những câu nói mà nó nghĩ là không bao giờ ba mẹ sẽ nói với nó. Nó ngờ đâu bao sự yêu thương bỗng chốc tan biến hết, giờ chỉ còn sự cay độc mà ba mẹ nó dành cho. Ba mẹ nghĩ nó sinh ra là con trai phải là con trai, vậy mà sao nó bệnh hoạn thế. Ba mẹ ghê tởm nó. Những ngày đó, nó sống trong sự gò bó đến gần như giam hãm giữa chính căn nhà nó ở, giữa những người yêu thương. Nó nói nó mệt mỏi, và có cảm giác chán chường cái cuộc sống thực tại. Nó nói nó mong muốn được giải thoát tất cả bằng cái chết.

Tôi bàng hoàng! Nó mà tôi biết và chơi từ tấm bé không phải là một con người yếu đuối, vô vọng, chí ít là không phải người muốn tìm đến cái chết. Ôm đứa bạn mình vào lòng, an ủi và khuyên nó cố gắng sống, cố chia sẻ bớt phần nào gánh nặng trong lòng bạn mình là những gì mà tôi đã làm. Ngoài những thứ ấy , tôi thực sự không biết mình nên làm gì hơn nữa. Tôi nhìn nó khóc, cái ánh mắt nóđẫm nước. Tôi nhớ đôi môi nó run run mấp máy không nói được lên lời. Nó đang khao khát tình cảm, đang khao khát được gia đình hiểu nó. Vậy mà không ai hiểu, không ai thông cảm cho nó hết! Nó như bị rơi vào đường cùng, bế tắc! Nhìn bạn như vậy , tôi cũng muốn khóc, nhưng dặn lòng mình phải cứng rắn làm chỗ dựa cho nó.

Cái mà tôi không dám nghĩ tới lại trở thành hiện thực!

Hình ảnh nó treo cổ trên xà ngang giữa con hẻm nhỏ vào buổi sáng sớm vẫn còn ám ảnh mãi trong tâm trí tôi cho đến tận bây giờ. Vẫn con hẻm vắng mà hai đứa thường đi tắt đến trường vào buổi sáng sớm, nhưng sáng hôm ấy , tôi đứng đó, bàng hoàng nhận ra phía trên cao kia, bạn mình đã không còn sự sống. Tôi đã thấy nó vẫn mở mắt nhìn mình, đôi mắt đó không còn sự khổ sở và u uất nữa! Liệu sự giải thoát này sẽ là giải thoát cho tâm hồn nó hay sự giải thoát cho tất cả những người xung quanh? Nó đã chết thật thương tâm và oan nghiệt. Tôi gục xuống, khóc nức nở, khóc trong sự tuyệt vọng. Tôi gào thét như muốn cứu lấy một chút hi vọng nào đó để nó được sống. Song, mọi thứ đã quá muộn. Quá muộn!

Tôi đã mất nó vĩnh viễn, giá như mà tôi an ủi nó nhiều hơn, bên cạnh nó nhiều hơn, giá như tôi biết nó sẽ làm chứ không chỉ nói… giá như… vô vàn cái giá như đã bóp nghẹt tâm trí tôi. Cái chết của nó với tôi là một mất mát quá lớn, tôi có cảm giác đánh mất chính tôi. Tôi gần như trở nên vô cảm với mọi thứ xung quanh, lạc mất phương hướng, không còn tha thiết đến bất cứ điều gì nữa. Bao đêm trôi qua tôi vẫn cứ đắm chìm trong những cơn ác mộng, cái hình ảnh buổi sáng ngày hôm đó cứ đập vào tâm trí tôi, có những lúc tôi không dám khẳng định với chính bản thân mình: Nó đã chết. Tôi đau khổ dằn vặt mình trong nhiều tháng liền, tại sao tôi không thể ngăn cản bạn mình khi đến với cái chết. Tại sao! Tại sao và tại sao?

Thời gian đó đối với tôi là giai đoạn vô cùng khó khăn. Việc học của tôi bị ảnh hưởng rất nhiều, thậm chí tưởng dường như tôi không thể vượt qua nổi. Nhưng cũng nhờ sự động viên của gia đình, bè bạn, tôi đã có thể bình ổn tâm trí của mình và không bị gián đoạn việc học tập.

Ít lâu sau sự ra đi của nó, ba mẹ nó có sang nhà tôi. Họ tâm sự với ba mẹ tôi và khuyên gia đình tôi nên từ tốn, khéo léo và quan tâm tôi hơn, có lẽ vì bản thân họ hối hận vì đã tạo quá nhiều áp lực cho con trai mình, gián tiếp dẫn đến việc nó tự sát. Gia đình nó bây giờ cũng đã có những suy nghĩ thoáng hơn về giới.

Tuy rằng hiện tại, ba mẹ đã biết tôi là người đồng tính. Dù luôn cố tình lảng tránh ý nghĩ này , nhưng gia đình tôi không khi nào thúc ép hay tạo áp lực bắt buộc tôi phải thay đổi. Tôi biết câu chuyện về nó cũng đã khắc vào lòng họ một vết khắc rất sâu.

-----------------------------------
Nguồn: Những câu chuyện chưa kể - Trung tâm Sáng kiến Sức khỏe và Dân số - Chương III – Những điều có thể đã không xảy ra

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét